Kể từ khi tiên quang cuồn cuộn dâng lên từ di tích, Nhan Thư Diệc vẫn luôn ở lại nơi đây, muốn xem rõ đại cục này là gì.
Rồi nàng thấy yêu nhân phi thăng, cũng thấy Quý Ưu và "vị hôn thê của hắn", sau đó thấy hắn vung kiếm phá cảnh, thấy hắn độc chiến Mẫn Thành.
Trong suốt thời gian này, Trác Uyển Thu và Đinh Dao vẫn luôn đứng sau lưng nàng.
Vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước, trong quá trình này, Trác Uyển Thu đã phát hiện ra nhiều chi tiết.
Khi yêu nhân phi thăng, khí tức toàn thân Giám Chủ sắc bén dị thường, dù đứng bên dưới, nhưng trên gương mặt tuyệt mỹ lại mang theo cảm giác dò xét từ trên cao, đồng thời một cỗ chiến ý cũng nở rộ trong đôi mắt trong sáng.
Giám Chủ như vậy, nàng đã thấy nhiều lần.
Trong buổi lễ bái nhập Linh Kiếm Sơn, trong nghi thức Du Tiên Hội.
Khi đó, Giám Chủ luôn khoác hồng y mà đến, mỗi lần ngoảnh lại đều khiến chúng sinh kinh diễm, nhưng lại xa cách thế tục, nghiêm nghị, không để lộ cảm xúc.
Nhưng khi một bóng người xông vào thành, nàng bỗng nhận ra đôi mắt Giám Chủ trở nên sống động.
Môi son khẽ hé, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng sau đó lại mím chặt.
Bởi vì lúc này bên cạnh Quý Ưu còn có một nữ tử đi cùng.
Sau đó là trận chiến trong con hẻm nhỏ, nàng thấy Giám Chủ mấy lần đều không nhịn được khẽ ưỡn bộ ngực đầy đặn, trong ánh mắt dường như còn thêm một phần kiêu hãnh.
Đặc biệt là khi hắn phá cảnh, điều đó càng rõ ràng nhất.
Còn khi Mẫn Thành chiến bại, nàng lại phát hiện Đinh Dao bên cạnh muốn rút kiếm, liền lập tức đưa tay giữ chặt nàng ta.
Nàng đã xác định, Quý Ưu kia trong lòng Giám Chủ phi phàm.
Nhưng khi thì thầm với Đinh Dao, nàng không nói rõ, chỉ nói một tiếng rằng ngươi không trêu chọc nổi hắn đâu.
Đinh Dao lúc đó không hiểu, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo nồng đậm của Trác Uyển Thu, cuối cùng vẫn thu tay lại.
Mẫn Thành vẫn luôn muốn cùng nàng kết thành song tu đạo lữ là thật, nhưng thực ra cũng là để lấy lòng thân truyền của Vấn Đạo Tông, tâm tư của nàng tự nhiên cũng vậy.
Tiểu chủ nhà mình tuy đã nắm Linh Giám, nhưng Huyền Kiếm Phong chung quy vẫn không có nội tình thâm sâu bằng Thiên Kiếm Phong.
Muốn ngồi vững vị trí chưởng giáo, vẫn cần sự trợ lực từ các tiên tông khác.
Nàng thân cận với Mẫn Thành, thực ra cũng là muốn tiếp cận Vấn Đạo Tông, nơi có khả năng lớn nhất, để giành lấy tiên cơ.
Nhưng nếu nói tình cảm giữa hai người sâu đậm đến mức nào, thực ra cũng không quá sâu sắc, nên sau khi nghe lời cảnh cáo của Trác Uyển Thu, nàng liền quyết định trước tiên cứ quan sát một chút.
“Có cần ta thông báo một tiếng cho Giám Chủ không?”
“Không cần, chỉ là người ngẫu nhiên gặp mặt trên đường mà thôi.”
Nhan Thư Diệc nói rất bình thản, rồi khi ba người sắp đi qua tửu lầu, nàng bỗng nhiên nhíu mày, bàn tay nhỏ khẽ run rẩy ném ra nén bạc vẫn luôn nắm trong tay...
Trác Uyển Thu ngẩn người không thôi, phát hiện Giám Chủ híp mắt, mặt đầy vẻ ta không cố ý.
Rồi Đinh Dao nghe thấy câu “Thái Vy tỷ tỷ”, lòng khẽ run lên, có chút cảm kích nhìn về phía Trác Uyển Thu.
Nàng ta tưởng rằng “hắn” mà đối phương nói không trêu chọc nổi là “nàng”, là nữ tử đi cùng Quý Ưu.
Nguyên Thái Vy cũng hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên có chút kinh ngạc: “Thì ra là Tiểu Giám Chủ, Đan Tông Nguyên Thái Vy bái kiến Giám Chủ.”
“Đây không phải trên núi, Thái Vy tỷ tỷ không cần đa lễ.”
Nhan Thư Diệc quay đầu nhìn Quý Ưu: “Vị nam tử lạ mặt, tướng mạo bình thường này là ai?”
Quý Ưu: “?”
Nguyên Thái Vy nhìn Quý Ưu một cái: “Hắn tên Quý Ưu, là đệ tử Thiên Thư Viện, lần này ta gặp nguy hiểm ở Kỳ Lĩnh, may nhờ có hắn mới thoát thân được.”
“Đúng là một người tốt.”
Nhan Thư Diệc nhìn Quý Ưu rất lâu, môi phấn khẽ mở.
Quý Ưu đối với nàng quả thật chỉ là một nam tử ngẫu nhiên quen biết khi tu đạo, sau khi xuống núi du ngoạn lại gặp mặt một lần.
Tuy rằng nói chuyện rất vui vẻ, nhưng cũng không có quan hệ gì khác.
Nghe Trác Uyển Thu nói hắn có vị hôn thê, Tiểu Giám Chủ cũng chỉ nhàn nhạt nói một tiếng, muốn gặp xem đó là nữ tử như thế nào.
Nhưng điều nàng có chút không hiểu là, vì sao hắn đã có vị hôn thê, lại luôn nhìn chân nàng, thậm chí còn véo mặt nàng.
Nàng đã ném nén bạc ra, cũng như dự liệu đã thu hút Quý Ưu, nhưng lúc này nhìn hai người lại không biết nên nói gì.
Trác Uyển Thu lúc này tiến lại gần: “Có cần gọi họ vào viện uống trà không?”
Nhan Thư Diệc lắc đầu, lại mở miệng nói với Nguyên Thái Vy: “Liều mình cứu giúp có thể thấy tình nghĩa sâu đậm, chắc hẳn đã làm vị công tử này mệt mỏi rồi, tỷ tỷ định khi nào thành hôn với hắn, ta sẽ đến tặng một phần quà mừng.”
Nguyên Thái Vy nghe Nhan Thư Diệc hỏi xong thì sững sờ, lập tức đỏ mặt xua tay: “Giám Chủ hiểu lầm rồi, ta và hắn cũng là lần đầu gặp mặt, hắn là bằng hữu của a đệ ta, là nhận lời ủy thác của a đệ mới đi cứu ta.”
Quý Ưu cũng nhíu mày theo: "Sao cứ có người ở ngoài đồn bậy thế nhỉ? Không muốn sống nữa à?"
"Tỷ tỷ không cần ngại ngùng, chuyện nhi nữ vốn là lẽ thường tình."
"Điều này quả không sai, vậy nếu hắn thật sự là thế, ta cần gì phải giấu giếm người khác?"
"Vậy chi bằng cùng đến viện của ta uống trà đi!"
Nhan Thư Diệc đột nhiên xoay người, nhanh chân chạy xuống lầu.



